BÀI SUY NIỆM VỀ THÁNG MÂN CÔI
SUY NIỆM CHUỖI MÂN CÔI THEO KINH THÁNH Nguồn: Giuse - Hoàng Trung Chính Phần III TRÍCH THẦN ĐÔ HUYỀN NHIỆM THIÊN CHÚA Chú thích trước khi đọc: - Nhằm mục đích tăng tư liệu, giúp dễ dàng hơn khi suy niệm chuỗi Mân Côi trong Mầu nhiệm Năm Sự Mừng tại ngắm thứ bốn và thứ năm, chúng ta có thể tham khảo hai chương cuối cùng 54 và 55 trong quyển “Thần Đô Huyền Nhiệm Thiên Chúa” được viết bởi Mẹ Bề Trên MARIA D’AGREDA (Sinh ngày 2 tháng 4 năm 1602 tại Tây Ban Nha, mất ngày 24 tháng 5 năm 1665. Bà đã được Giáo Hội phong lên bậc Đáng Kính). - Lược chuyện Cuộc đời Đức Mẹ là bản tóm lược những chi tiết quan trọng về câu chuyện ký sự của Đức Mẹ đã được Mẹ đáng kính Bề Trên Dòng thánh nữ Clara viết lại theo sự mạc khải của Đức Mẹ, vì cuộc đời Đức Mẹ kể như bị che khuất quá nhiều. Ngay cả Phúc Âm cũng nói rất ít về Mẹ. Ngoài một vài chi tiết quá gọn ghẽ, ít ỏi, liên quan đến cuộc đời Chúa Giêsu. Còn việc sinh ra bao giờ và ly trần cách nào cũng không được biết, giữa lúc con cái Mẹ luôn khát khao được biết về cuộc đời của Mẹ, để mến yêu Mẹ hơn. Vì thế vào thế kỷ thứ 17, Mẹ đã được Thiên Chúa cho phép tỏ tất cả cuộc đời của Mẹ trong một cuộc mạc khải tư, cho bà đáng kính Maria Agrêđa thuộc đan viện Dòng thánh nữ Clara để bà viết lại cho mọi người được biết. - Những lời phê chuẩn của Giáo Quyền: 1. Đức Giám Mục Ratisbon phê chuẩn: “Chúng tôi hoan hỷ ký chuẩn ấn cho bản dịch “Mistica Ciudad de Dios” của Nữ tu Maria Đệ Giêsu từ nguyên bản tiếng Tây Ban Nha và khuyến khích đọc sách này, tác phẩm này chắc chắn sẽ soi sáng mọi người đọc và là cơ hội cho những ân sủng thiêng liêng lớn lao.” ( Ignatius, Giám Mục Ratisbon, ngày 29 tháng 9 năm 1885). 2. Đức Tổng Giám Mục Salzburg phê chuẩn: “Theo những Sắc Chỉ của Đức Giáo Hoàng Innocent XI và Clement XI các tín hữu có thể đọc tác phẩm “Mistica Ciudad de Dios” mà tác giả là nữ tu Maria đệ Giêsu thành Agreda”. “Một số lời phê chuẩn ấn, khuyến cáo của các đại học Toulouse, Salamanca, Alcala, Louvain, và vô số thành viên danh tiếng thuộc nhiều dòng tu khác nhau, đều đồng thanh tán tụng tác phẩm nói trên. Đức Hồng Y uyên bác đạo đức D’Aguirre đã coi tất cả mọi học hỏi trong 50 năm trước trong cuộc đời ngài có kết quả hết sức nhỏ nhoi so với các học thuyết tìm thấy trong sách này, mọi thứ đều phù hợp với Thánh Kinh, với các Đức Thánh Cha và các Hội Đồng Giáo Hội. Cha Emery, Bề Trên Cả đáng kính tu hội St .Pulpice, nói thêm: “Chỉ từ khi tôi đọc các mạc khải do Mẹ Bề Trên Maria đệ Agrêda viết, tôi mới biết được Chúa Giêsu và Đức Hiền Mẫu rất Thánh của Chúa cách rõ ràng.” “Vì thế, chúng tôi không ngần ngại phê Chuẩn Ấn cho “Mistica Ciudad de Dios” và ước mong giới thiệu sách này với các tín hữu, đặc biệt là với hàng Giáo sĩ.” ( Franz Albert, Tổng Giám Mục Tòa Tổng Giám Mục Salzburg. Ngày 12 tháng 9 năm 1885.) 3. Đức Giám Mục Tarazona phê chuẩn: “Chúng tôi, Tiến Sĩ James Ozoidi y Udave, Giám Mục Tarazona… Chính chúng tôi duyệt lại phần lớn bản thảo, được dùng làm bản chính ấn bản mới tác phẩm “Mistica Ciudad de Dios” sắp được các nữ tu tại tu viện Đức Mẹ Vô Nhiễm tại Agreda ấn hành. Thể theo lời chúng tôi yêu cầu, linh mục Don Eduarda Royo, tuyên úy và cha giải tội tại tu viện Đức Mẹ Vô Nhiễm tại Agreda, đã cẩn thận và cặn kẽ so sánh ấn bản này với bản viết tay được minh chứng là nguyên tác xác thực hiện nay lưu trữ tại tu viện nói trên. Vì thế bây giờ chúng tôi chứng thực rằng ấn bản hiện nay của tác phẩm “Mistica Ciudad de Dios” với một vài sửa đổi chính tả, hoàn toàn phù hợp với nguyên tắc do Mẹ Bề Trên Đáng Kính Maria đệ Giêsu thành Agreda.” (Giacôbê, Giám Mục Tarazoma. Ngày 7 tháng 4 năm 1911). 4. Đức Giám Mục Aleding chuẩn ấn: “Tôi vui lòng cấp “Chuẩn Ấn” cho bản dịch Anh Ngữ tác phẩm “Mistica Ciudad de Dios.” Cầu chúc cha (George J.Blatter) mọi ơn lành.” (H.J. Alerding, Giám Mục Fort Wayne. Rome City, ngày 24 tháng 8 năm 1912). Ba ngày trước khi Mẹ Maria từ trần vinh hiển, các Tông Đồ và môn đệ đã tề tựu tại Giêrusalem trong mái ấm Tiệc Ly. Vị Tông Đồ đến trước nhất là Thánh Phêrô. Một Thiên Thần đã đưa ngài từ Rôma về. Mẹ Maria ra tận cửa phòng nguyện để đón vị Đại Diện Chúa Giêsu. Mẹ quỳ gối xin thánh nhân ban phép lành và nói: “Mẹ xin cảm tạ Thiên Chúa đã sai người cha thánh thiện đến để giúp Mẹ trong giờ chết”. Liền đó là thánh Phaolô, tiếp đến các Tông Đồ khác tới bái chào Mẹ với một tâm hồn vừa đau khổ vừa kính cẩn, vì các Thiên Thần đã nói cho các ngài biết lý do của cuộc tụ họp lạ lùng này. Mẹ tiếp đón tất cả các ngài với một đức tin khiêm nhượng thẳm sâu, và một tình yêu thương hiền ái, Mẹ xin từng vị ban phép lành cho mình. Các môn đệ trở về vì được một ơn thúc đẩy bề trong mà không biết mục đích. Thánh Phêrô cho mời họ họp lại với các Tông Đồ để bảo cho họ biết mục đích ấy. Ngài thoạt vừa lên tiếng đã nức nở nghẹn lời. Toàn thể cử tọa cũng chung một cảm xúc đó. Lúc có thể nói lên, ngài nói: “Tất cả anh em và các con, chúng ta hãy vào gần bên Mẹ chúng ta. Ta hãy ở đó với Mẹ trong khoảng thời gian ngắn Mẹ còn sống với ta, và xin Mẹ ban phép lành”. Các ngài thấy Mẹ đang qùy trên bục gỗ nhỏ, nơi Mẹ vẫn thường nằm nghỉ. Một vẽ đẹp rạng ngời từ nơi Mẹ giãi ra, một ánh sáng trời cao bao phủ Mẹ, và các Thiên Thần hầu cận đứng chung quanh. Vẽ đẹp của thân xác và gương mặt Mẹ là vẻ đẹp của tuổi ba mươi ba; từ tuổi này, Mẹ không hề thay đổi chút nào. Các Tông Đồ, các môn đệ và một số tín hữu đứng thành hàng lớp trong phòng Mẹ. Thánh Phêrô và Gioan đứng ở ngay đầu bục. Mẹ ngước nhìn hết mọi người một cách rất đoan trang thùy mị thường xuyên và nói: “Các con rất yêu dấu của Mẹ, Mẹ xin các con cho phép nữ tì của các con đây được nói trước mặt các con và bày giãi những nguyện vọng khiêm hèn của Mẹ”. Thánh Phêrô đáp lại lời Mẹ rằng ai nấy đều lắng nghe Mẹ, sẵn sàng vâng theo ý Mẹ. Ngài xin Mẹ ngồi xuống , lấy lẽ rằng Mẹ qùy để cầu xin Chúa, còn nói với các ngài Mẹ phải ngồi mới phải, vì Mẹ là Nữ Vương các ngài. Mẹ xin vâng lời, nhưng cũng xin các ngài ban phép lành đã. Trước mặt thánh Phêrô, Mẹ qùy xuống mà nói: “Con là Nguyên Thủ, là Chúa chiên toàn thể Giáo hội, Mẹ xin con chúc lành cho Mẹ là nữ tì của con, xin các con tha lỗi cho Mẹ vì đã khiếm khuyết nhiệm vụ phục vụ các con. Xin con cho phép Gioan được đem tặng hai chiếc áo cũ của Mẹ cho hai thiếu nữ nghèo đã luôn tỏ lòng quý mến Mẹ”. Rồi Mẹ sụp lạy xuống, rơi lệ hôn kính chân thánh Phêrô, trước sự cảm phục của tất cả mọi người chứng kiến, ai ai cũng cảm động. Mẹ lại phủ phục dưới chân thánh Gioan, nói: “Xin con tha cho Mẹ, vì Mẹ đã thiếu sót bổn phận làm Mẹ đối với con. Mẹ xin hạ mình cảm ơn con, vì lòng tốt lành con đã giúp đỡ Mẹ như Con Chí Thánh của Mẹ đã giúp Mẹ. Xin con chúc lành cho Mẹ để Mẹ hoan hưởng ánh nhìn của Chúa Tạo Thành Mẹ”. Mẹ tiếp tục giã từ từng Tông đồ, từng Môn đệ, và chung tất cả những người đến tham dự rất đông. Rồi Mẹ đứng lên nói với các Tông đồ rằng: “Hỡi các con rất yêu dấu, các con là thầy của Mẹ, Mẹ đã thiết tha yêu thương các con trong Con Chí Thánh Mẹ. Lúc nào Mẹ cũng nhìn thấy Người trong các con là bạn thân và là người ưu tuyển của Người. Theo ý Người, Mẹ sắp về trời. Nhưng ở đó, Mẹ hứa sẽ vẫn luôn ấp ủ các con trong Trái Tim Mẹ như một người mẹ. Xin các con hãy cố làm vinh danh Chúa, và truyền bá đức tin; các con hãy giữ lời Con Chí Thánh Mẹ, hãy tưởng niệm về cuộc đời và cái chết của Người, hãy thực hành giáo lý của Người, hãy yêu mến Giáo hội. Các con hãy thương yêu nhau trong mối dây đức ái thuận hòa. Còn con, hỡi Phêrô, Mẹ xin trao phó cho con Gioan và tất cả mọi người.” Những lời đó như những mũi tên lửa xuyên cắm vào tâm hồn hết mọi người hiện diện. Ai cũng đau khổ tái tê, trào lệ phục xuống lạy Người Mẹ yêu dấu của mình. Tiếng nấc nở nghẹn ngào, tiếng than khóc bi ai của họ đã rung động mạnh tâm hồn Mẹ, khiến Mẹ cũng phải sụt sùi. Một lúc sau, Mẹ khuyên mọi người im lặng cầu nguyện với Mẹ. Lúc bầu không khí êm đềm đã trở lại trong phòng, Chúa Giêsu từ trời xuống trên một ngai rất lộng lẫy chói ngời, và với một đoàn tháp tùng là toàn thể các thánh và vô số thiên thần, cả ngôi nhà Tiệc Ly tràn ngập ánh vinh quang. Mẹ Maria sấp mình trước mặt Chúa, kính hôn chân Chúa, và làm việc tạ ơn khiêm nhượng hết sức thẳm sâu lần cuối cùng ở thế gian. Chúa Giêsu chúc lành cho Mẹ, rồi nói: “Mẹ rất yêu dấu của Con, Con đã chọn Mẹ là nơi lưu ngụ. Nay đã tới giờ Mẹ phải từ biệt trần gian để lên hưởng vinh hiển của Cha Con và của Con; trên đó đã chuẩn bị cho Mẹ ngay bên hữu Con một địa vị Mẹ sẽ thụ hưởng đời đời. Nhưng, Con đã muốn cho Mẹ, với tư cách là Mẹ của Con, khi vào trần thế, Mẹ đã không vương chút tì ố, giờ đây Con cũng muốn Mẹ ra khỏi thế gian mà không phải chết. Nếu Mẹ không muốn phải qua cái chết, xin Mẹ đến với Con đi”. Mẹ lại cúi sâu lạy Chúa Giêsu và trả lời với một thái độ rất hân hoan rằng: “Con là Chúa của Mẹ, Mẹ xin Con cho phép Mẹ là nữ tì của Con đây được vào nước hằng sống qua cửa sự chết chung cho mọi người. Mẹ đã cố gắng noi theo Con khi sống, Mẹ cũng xin theo Con cả khi chết nữa mới phải lẽ”. Chúa Giêsu chấp thuận quyết định ấy của Mẹ. Tức thì các vị thiên thần xướng lên nhiều ca khúc của Salomon với nhiều thánh ca mới lạ. Chỉ có thánh Gioan và một vài Tông đồ nhìn thấy Chúa Giêsu, nhưng mọi người, cả những người ở ngoài phố đều được nghe tiếng nhạc trời. Nhà Tiệc Ly ngập tràn hương thơm thiên quốc, tỏa cả ra ngoài. Một ánh sáng chói lọi từ nhà ấy giãi chiếu ra, ai ai cũng nhìn thấy. Có rất nhiều dân chúng Gierusalem tuốn đến xem. Mẹ Maria cúi mình trên chiếc bục gỗ nhỏ của Mẹ, chắp hai tay lại, mắt nhìn cắm vào Chúa Giêsu, Trái Tim Mẹ cháy bừng lên trong tình yêu mến Chúa. Khi thiên thần hát đến câu sau này trong chương hai sách Diễm Ca: “Bạn tình Ta ơi, mau dậy đi nào, Đến đi thôi: mùa đông qua rồi” Mẹ Maria thốt lên những lời sau cùng này của Chúa Giêsu trên cây Thánh Giá: “Chúa ơi, con xin phó linh hồn trong tay Chúa”, Mẹ nhắm mắt lại, tắt hơi. Mẹ đã tắt hơi vì tình yêu quá mãnh liệt, không còn phép lạ nào cản ngăn nữa, nên đã phá vỡ những ràng buộc của thân xác chứ không phải tại một suy nhược bệnh tật, hay tai nạn nào. Mẹ sống là nhờ phép lạ. Phép lạ ngừng, Mẹ đi vào cõi chết. Linh hồn nguyên tuyền của Mẹ Maria giã từ thân xác trinh vẹn của Mẹ, lên tới bên hữu Chúa Giêsu trên ngai Chúa. Ngay lúc đó, Mẹ được tôn lên ngai trong một vinh quang khôn sánh. Tại Nhà Tiệc Ly, mọi người nghe tiếng nhạc thiên quốc xa dần trong không gian: đoàn thần thánh tháp tùng đã đi theo Chúa Giêsu và Mẹ Maria lên Thiên đàng rồi. Thi thể Mẹ Maria, một thi thể từng là cung thánh của Thiên Chúa hằng sống, mặc một vẽ lộng lẫy rất chói ngời và tỏa lên một mùi hương thanh thoát, ở giữa một nghìn thiên thần hầu cận của Mẹ. Các Tông đồ và môn đệ sầu sầu tủi tủi, vừa bùi ngùi buồn khổ vừa thanh thoát hân hoan trước những sự việc lạ lùng vô song ấy. Tất cả đều như ngất ngây một lúc dài, rồi mới bắt đầu hát lên được nhiều thánh ca và thánh vịnh tôn kính Mẹ là Nữ Vương mình. Mẹ qua đời vào thứ Sáu, lúc ba giờ chiều, ngày mười ba tháng tám năm 55 sau Chúa Giáng Sinh. Vào năm ấy Mẹ được bảy mươi tuổi, kém hai mươi sáu ngày, tính từ ngày mười ba tháng tám lên tới ngày mồng tám tháng chín là ngày sinh của Mẹ. Mẹ sống còn lại sau Chúa Giêsu hai mươi mốt năm, bốn tháng, mười chín ngày. Nhiều hiện tượng phi thường vĩ đại xảy ra ghi dấu sự ly trần quý báu của Mẹ. Ánh sáng mặt trời mờ đi trong nhiều giờ. Rất nhiều chim đủ loại đến họp đàn chung quanh nhà, kêu những điệu hót bi thương, ai nghe cũng phải cảm động. Cả thành phố Giêrusalem nhốn nháo, dân thành bỡ ngỡ, lũ lượt kéo đến Nhà Tiệc Ly. Nhiều người dường như ngơ ngẩn. Nhiều bệnh nhân đến viếng thăm Mẹ đều được lành bệnh, những người quỷ ám chưa đến gần Nhà Tiệc Ly đã được khỏi. Có ba người nọ, một người đàn ông hai đàn bà, ở Giêrusalem, đã chết khi còn mang tội trọng, cùng một lúc với Mẹ, được sống lại nhờ lời Mẹ cầu bầu, để sám hối và được cứu rỗi. Các linh hồn trong luyện ngục được lên trời, lúc Mẹ cùng với Chúa Giêsu tiến vào Thiên đàng. Nhân tính Chúa Giêsu dâng Mẹ lên Cha hằng hữu. Chúa nói với Cha: “Mẹ rất yêu dấu của Con lên lĩnh nhận phần thưởng mà Chúng Ta đã sắm để ân thưởng công nghiệp của Người. Người đã sinh ra giữa con cháu Adong mà lại được hoàn toàn trong sạch, hoàn toàn mĩ lệ, như bông hồng nở giữa bụi gai. Người được Chúng Ta thông trao cho những vẽ hoàn hảo vượt trên luật chung của các thụ tạo khác. Người đã được Chúng Ta tặng ban cả kho tàng Thần Tính Chúng Ta. Không những Người đã tín trung cẩn thủ, mà còn làm sinh lợi man vàn. Chúng Ta ân thưởng công nghiệp của bạn hữu Chúng Ta một cách tràn ngập, nên Mẹ của Con phải được ân thưởng xứng với tư cách một Người Mẹ mới đúng. Nếu trong cả cuộc đời cũng như trong tất cả công việc Người làm, Người đã nên giống Con theo khả năng một thụ tạo, Người cũng phải giống Con trong vinh quang, và ngự trên ngai uy nghi của Chúng Ta như Con, để sự thánh thiện thông phần của Người cũng đồng trị với sự thánh thiện yếu tính của Con”. Chúa Cha và Chúa Thánh Linh đã chuẩn nhận quyết nghị của Ngôi Lời nhập thể. Linh Hồn Vô Nhiễm Mẹ Maria được tôn lên ngự trên chính ngai Chúa Ba Ngôi, ngay bên hữu Con Chí Thánh Mẹ. Không có bút nào tả được nguồn vui mới mà các thần thánh được cảm hưởng lúc đó, các ngài hát lên tung hô Thiên Chúa và Đức Nữ Vương các ngài. Và, mặc dầu chính Thiên Chúa không thể nào có được một vinh quang nội tại mới, nhưng về những cách biểu lộ sự thỏa nguyện ra bề ngoài, và việc hoàn tất những thánh thiện hằng hữu ấy, cũng tỏ ra vĩ đại hơn trong dịp này: từ ngai uy nghi Chúa, phát ra những lời sau: “Ý muốn của Chúng Ta đã được chu toàn trong vinh quang của Đức Nữ tử dấu ái Chúng Ta, với một thỏa mãn tràn trề. Chỉ duy có Đức Nữ mới không hề dính líu gì vào tội lỗi đạo của những ai khác. Người được làm chủ tất cả các phần thưởng mà những kẽ tự trầm luân bỏ mất, vì đức tuân phục của Người đã tu sửa tội phản nghịch của chúng. Người hoàn toàn làm thỏa mãn lòng Chúng Ta, và như vậy đáng được ngự trị trên cùng một ngai với Chúng Ta”. Trên Thiên đàng hoan hỉ tràn ngập, nhưng ở dưới đất đầy màu tang và tiếng khóc. Các Tông đồ, các môn đệ và các tín hữu, tất cả đều thổn thức buồn sầu không nguôi trước cuộc ly trần của Người Mẹ chí ái, Đấng Bảo trợ và là nguồn vui của họ. Chúa phải thêm sức mạnh cho họ, vì lúc nào Ngài cũng cấp cứu các con yêu của Ngài, để họ khỏi bị đau thương đè bẹp và lo làm những nghĩa vụ sau cùng đối với Thi thể chí thánh của Mẹ. Các Tông đồ đặc biệt đắn đo, đúng mức, đã quyết định sẽ an táng Mẹ tại thung lũng Giosaphát trong một ngôi mồ mới mà Chúa Quang Phòng vừa liệu cho một cách mầu nhiệm. Theo tục người Do Thái, Thể xác Chúa Giêsu đã được khâm liệm trong một tấm khăn liệm dài với đầy hương liệu, nên các Tông đồ cũng khâm liệm Mẹ Maria như vậy. Để thi hành ý định đó, các ngài đã cho mời hai thiếu nữ đạo hạnh mà Mẹ đã trối lại cho hai cái áo ngắn đến, ủy cho họ việc khâm liệm, và dặn họ phải hết sức thận trọng và kính cẩn. Hai thiếu nữ đó hết sức cung kính vào phòng nguyện của Mẹ, nhưng trước ánh ngời chói bao quanh Thi thể chí thánh của Mẹ, họ bị lóa mắt không thể xác định được là Thi thể Mẹ nằm ở chổ nào. Vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, họ ra thuật lại sự kiện đó với các Tông đồ. Các ngài hiểu ngay ra rằng không thể khâm liệm xác từng là Hòm Bia Thánh của Tân Ước đó theo luật chung được. Thánh Phêrô và thánh Gioan vào phòng nguyện, hai ngài nghiệm thấy rõ ràng ánh ngời chói đó, đồng thời nghe tiếng các thiên thần hát: “Kính mừng Maria đầy ơn phúc, Thiên Chúa ở cùng Mẹ”. Các vị khác hát rằng: “Mẹ Đồng Trinh trước sinh hạ, Mẹ Đồng Trinh lúc sinh hạ, Mẹ Đồng Trinh sau sinh hạ”. Hai thánh Tông đồ ngẩn người một lúc trước quang cảnh đó, rồi qùy xuống cầu nguyện xin Chúa soi cho biết phải làm thế nào. Tức thì có tiếng trả lời: “Không ai được động tới hay mở Thi thể chí thánh này ra”. Chính Mẹ Maria là Nữ Vương những người đồng trinh đã cẩn phòng mà xin Chúa như vậy. Lúc đó, hai thánh Tông đồ đi lấy áo quan, đem vào bên giường Mẹ. Ánh ngời chói dịu đi. Hai ngài hết sức kính cẩn cầm các chéo ao, nương nhẹ đặt Thi thể Mẹ vào áo quan y nguyên thế nằm cũ. Hai ngài cảm thấy Thi thể Mẹ không có một chút sức nặng nào: ngay tấm áo cũng không nhìn thấy. Ánh ngời chói vẫn cứ giảm đi mãi, cho tới lúc mọi người có thể nhìn thấy gương mặt và đôi tay Mẹ. Đó là mối ân cần Chúa giữ riêng hẳn cho Mình, để lo cho Mẹ rất trinh trong của Ngài. Ngay đối với Thể Xác thần hóa của chính Ngài, Ngài cũng không bảo trì đến thế. Các Tông đồ tự khiêng lấy Xác Thánh là Đền Thờ Thiên Chúa của Mẹ, qua các phố Giêrusalem với một trật tự đẹp đẽ nhất, hợp với một đám tang đẹp đẽ nhất. Chúa đã gợi ý cho toàn thể dân thành đi dự tang lễ Mẹ Chí Thánh Ngài. Hầu như không một người Do Thái nào hay một người Dân ngoại nào lại không đến dự khi nghe tin. Nhưng trong cõi vô hình còn có một đám tang lộng lẫy hơn nữa. Trước tiên là một nghìn thiên thần Hầu cận Mẹ, vừa đi vừa cử nhạc trời. Tiếp đến, một số đông đảo các thiên thần khác đi theo, rồi đến các tổ phụ, các tiên tri, thánh Gioakim và thánh nữ Anna, thánh Giuse và thánh Gioan tiền sứ. Sau cùng là một số rất đông các thánh khác. Trên đường tới mồ đã xảy ra rất nhiều phép lạ. Tất cả bệnh nhân đến dự đám tang đều được hoàn toàn lành mạnh. Nhiều người qủy ám đã được giải cứu ngay trước khi họ đến gần quan tài Mẹ. Người Do thái và Dân ngoại trở lại đạo Chúa rất đông, đến nỗi sau đó phải dành nhiều ngày để dạy đạo và rửa tội cho họ. Bất cứ ai đi dự tang lễ đều cảm hưởng một hương thơm thanh thoát từ Thi thể thánh của Mẹ tỏa ra, đều được thưởng thức ca nhạc nhiệm mầu của các thiên thần, được nhận thấy nhiều sự kiện phi thường, và thảy đều kinh ngạc tán thưởng. Họ đều cao tiếng xưng tụng rằng: Thiên Chúa đã tỏ rạng những ánh cao quang của Ngài nơi Mẹ Maria. Họ đấm ngực ăn năn sám hối thật sâu sắc. Cả những động vật vô linh cũng không thiếu mặt trong đám lễ an táng Đức Nữ Vương vũ trụ: lúc Xác thánh Mẹ gần đến mồ, người ta thấy một số đông vô kể chim đủ loại, và nhiều dã thú, chim hót lên giọng bi ai, dã thú kêu lên những tiếng buồn thảm, tỏ ra lòng chúng luyến tiếc Mẹ, như là chúng cũng cảm nghiệm được sự mất mát to lớn mà mọi loài đều phải chịu này. Sau cùng, một điều lạ hơn nữa là những bó đuốc soi đường không những không lụi tắt, mà cũng không hề hao hụt chút nào. Khi tới phần mộ, thánh Phêrô và thánh Gioan để Xác thánh vào, cũng với một niềm tôn kính và dễ dàng như khi đặt vào áo quan. Các ngài lăn một tảng đá lớn lấp cửa mộ theo thông tục, sau khi đã che trên Thi thể Mẹ một khăn phủ mặt cách hết sức nương nhẹ. Lễ an táng xong, các thần thánh về trời, nhưng các thiên thần hầu cận Mẹ vẫn còn ở lại tiếp tục suy tôn. Dân chúng giải tán. Các Tông đồ và môn đệ vừa đi vừa sụt sùi sa lệ, trở về nhà Tiệc Ly. Theo quyết định của các ngài, một số Tông đồ và môn đệ liên tục ở lại bên phần mộ của Mẹ bao lâu còn nghe thấy tiếng nhạc thiên thần. Riêng thánh Phêrô và thánh Gioan luôn luôn đến thăm mồ và ở lại lâu hơn các vị khác: tâm hồn và kho tàng các ngài ở cả nơi mồ Mẹ. Hương thơm tỏa ra từ Xác thánh của Mẹ lan khắp nhà Tiệc Ly, suốt một năm còn phảng phất. Riêng tại phòng nguyện của Mẹ, hương thơm ấy vẫn thơm phức nhiều năm: Nơi đây, tất cả những ai đau khổ đều đến kính viếng và tìm được một phương dược lạ lùng chữa gian nan họ chịu. Cho tới mãi sau này, khi dân thành Giêrusalem phạm quá nhiều tội, những ơn lạ ấy mới ngưng ban. *** Linh hồn rất thánh của Mẹ Maria đã hưởng phúc Thiên đàng được ba ngày, Thiên Chúa tỏ cho thần thánh biết quyết định hằng hữu của Ngài là phục sinh cho Xác thể đáng kính của Mẹ. Tới lúc đó, Chúa Giêsu từ trời, đem theo linh hồn Mẹ chí ái Ngài xuống mồ thánh của Mẹ giữa vô số sư đoàn các thiên thần, các vị tổ phụ và các tiên tri. Đến mồ Mẹ, Chúa phán với đoàn tháp tùng rằng: “Mẹ của Cha đã được đầu thai Vô Nhiễm, để Cha mặc lấy nhân tính Cha từ nơi bản thể Vô Nhiễm của Mẹ. Thể xác Cha là Thể xác Mẹ. Hơn nữa, Mẹ còn đồng công vào hết mọi công việc cứu chuộc của Cha. Cho nên Cha phải phục sinh cho Mẹ Cha, như Cha đã sống lại, và phải phục sinh cho Mẹ vào cùng lúc Cha đã sống lại, vì Cha muốn Mẹ nên tương tự Cha trong mọi sự. Toàn thể các thánh đều ca tụng Chúa vì sự quyết định ấy, nhất là Adong Eva, thánh cả Giuse và hai thánh song thân của Mẹ. Tức thì Linh hồn hiển vinh của Mẹ lại vào Thân xác đồng trinh của Mẹ, trả lại sự sống cho Thân xác ấy, mà không hề động chạm gì đến tảng đá che mồ, hay đảo lộn những nếp áo và khăn phủ mặt. Không thể nào tả lại được vẽ mĩ lệ và ánh sáng chói ngời trang sức cho Mẹ lúc ấy. Ta chỉ cần nói rằng Chúa Giêsu muốn trả lại cho Mẹ tất cả những gì Ngài đã tiếp nhận từ Mẹ lúc Nhập thể đã đủ. Hôm đó là ngày Chúa Nhật, mười lăm tháng tám, liền ngay sau nữa đêm. Xác thánh Mẹ Maria ở trong mồ ba mươi giờ y như Xác thánh Chúa Giêsu. Lúc đó diễn ra từ phần mộ của Mẹ về Thiên đàng một cuộc cung nghinh sang trọng không thể tả hết giữa thanh âm của một điệu nhạc say lòng. Các vị thánh và các thiên thần vào Thiên đàng vị nào theo vị nấy. Sau cùng là Chúa Giêsu Kitô với Mẹ Rất Thánh Ngài ở bên hữu. Toàn thể thánh thần đều quay về phía Mẹ để nhìn ngắm và chúc tụng Mẹ trong một nguồn hoan lạc mới lạ, những khúc thánh ca mới và những lời ở trong chương ba sách Diễm ca. Khi Mẹ tới bệ ngai Chúa Ba Ngôi, Chúa đã tiếp đón Mẹ với một tiếp đón thỏa tình nhất. Chúa Cha phán với Mẹ: “Con rất yêu dấu của Cha, Con hãy lên cao hơn trên tất cả mọi thụ tạo”. – Và Chúa Con thêm: “Mẹ ạ, xin Mẹ nhận từ tay Con phần thưởng Mẹ đáng được”. – Đến lượt Thánh Linh nói: “Bạn dấu yêu, hãy vào hưởng tình yêu vĩnh cửu xứng với tình trạng trinh trong của Bạn”. Mẹ Maria chìm ngập trong đại dương vô cùng của Thần Tính Thiên Chúa. Khi Mẹ đã được tôn lên ngai thần linh, Chúa tuyên dương cho cả triều đình Thiên đàng đang tràn ngập tán thưởng, biết những đặc ân đã thông ban cho Mẹ qua sự Mẹ thông phần vào Uy Linh của Ngài. Chúa Cha phán: “Maria là Đức Nữ tì của Chúng Ta, từng làm nên những khoái lạc đầu tiên của Chúng Ta, và đã không bao giờ bỏ mất tước hiệu ấy. Người có toàn quyền trên cả Vương Quốc Chúng Ta. Người được nhìn nhận và tôn phong là Chủ Mẫu chính thức vừa là Nữ Vương độc nhất”. – Chúa Con phán: “hết mọi thụ tạo Cha đã sáng tạo và cứu chuộc đều thuộc về Mẹ chân thật của Cha. Mẹ là Nữ Vương chính thức cai trị tất cả những gì Cha là Vua cai trị”. - Sau cùng Chúa Thánh Linh phán: “Hỡi Bạn, với danh nghĩa là Hiền Thê của Ta, danh nghĩa mà bạn đã tận trung ứng đáp, bạn được lĩnh vương miện Nữ Vương cho đến muôn đời”. Ba Ngôi Thiên Chúa đặt trên đầu Mẹ một vương miện vinh quang cực kỳ lộng lẫy, rạng chiếu luồng sáng tuyệt kỳ, sẽ không bao giờ có nữa. Cùng lúc ấy, từ ngai Chúa phán ra lời này: “Hỡi Người Chí Ái của Chúng Ta, Vương Quốc của Chúng Ta là Vương Quốc của Người. Người là Chủ Mẫu, là Nữ Vương hết mọi thụ tạo. Từng được ân sủng nâng cao lên trên mọi loài, nhưng Người đã tự nhận mình hèn kém, hạ mình xuống dưới hết mọi loài. Giờ đây, Người hãy lên chiếm địa vị tuyệt cao xứng với Người. Từ ngai cao cả này, Người hãy thống trị toàn thể thụ tạo: hỏa ngục, trần gian và thiên đàng. Ma quỷ, loài người và thiên thần đều phải tùng phục Người. Chúng Ta trao ủy cho Người quyền bính thần linh của Chúng Ta. Người sẽ nâng đỡ, ủi an, bảo trợ và làm Mẹ của hết mọi người công chính cũng như làm Mẹ của cả Giáo hội chiến đấu. Để thi hành sứ mệnh đó, một lần nữa Chúng Ta tôn nhiệm Người làm Đấng Bảo Quản, Đấng phân phát mọi kho tàng của Chúng Ta. Những gì thuộc quyền của Chúng Ta cũng thuộc quyền Người, như Người đã luôn luôn là của Chúng Ta”. Để thể hiện những đặc ân trao ban cho Đức Nữ Vương vũ trụ, Thiên Chúa ra lệnh cho toàn thể thần thánh trên trời phải phục tùng Mẹ, nhìn nhận Mẹ là Chủ Mẫu mình. Toàn thể thần thánh đều tôn phục Mẹ: những vị được ở Thiên đàng cả hồn xác đều phủ phục trước mặt Mẹ và đều suy phục Mẹ bằng những việc tôn kính bề ngoài. Đấy chính là phần thưởng cho đức khiêm nhượng Mẹ đã tỏ ra để tôn kính các thánh khi Mẹ còn tại thế. Việc tôn phong Mẹ là Nữ Vương Thiên đàng này, đã trào đổ một nguồn vui phụ trội cho toàn thể thần thánh. Những vị được hoan hỉ thêm nhiều hơn cả là thánh cả Giuse, thánh Gioakim, thánh nữ Anna rồi những thánh thân nhân và các thiên thần hầu cần Mẹ. Khi nhìn ngắm Thân xác của Mẹ, các thánh nhận thấy nơi ngực Mẹ có một hình cầu nhỏ mĩ lệ ngời sáng đặc biệt, đã và sẽ vẫn còn gây cho các ngài một tâm tình thán thưởng và hân hoan khôn tả. Đó là một bằng chứng, một ân thưởng Mẹ vẫn giữ mãi trong Trái Tim Mẹ. Ngôi Lời Nhập Thể dưới hình Nhiệm Tích, sau khi Mẹ đã rước chịu rất xứng đáng, không chút bất toàn nào. Về những ân thưởng khác tương quan với công nghiệp Mẹ lập, không thể nào phát tả ra được. Mỗi người được tuyển chọn sau này sẽ thấy ở trên trời, tùy mức độ xứng đáng của họ. Trong lúc ở trên Thiên đàng, xảy ra những sự kiện vinh quang đó, ở trần gian, nơi phần mộ của Mẹ, vào ngày thứ Ba, thánh Phêrô và thánh Gioan nhận thấy rằng tiếng ca nhạc thần trời đã ngưng bặt. Nhờ ánh sáng Thánh Linh soi, các ngài kết luận rằng Mẹ Maria đã phục sinh và lên trời cả hồn xác. Với tư cách Nguyên thủ Giáo hội, thánh Phêrô quyết định là, phải tin chắc việc lạ lùng này. Để mọi người đã chứng kiến cái chết và dự tang lễ Mẹ cũng xác nhận là Mẹ đã sống lại, nhằm mục đích đó, ngài họp các Tông đồ, các môn đệ và các tín hữu lại quanh mồ Mẹ. Ngài trình bày với các vị ấy những lý do ngài phải xác chứng rõ với Giáo hội là phép lạ ấy có thật, một phép lạ phải được mọi thế kỷ tôn kính làm hiển vinh Chúa Giêsu và Mẹ Ngài hơn. Tất cả mọi người chấp nhận ý kiến của thánh Phêrô, và theo lệnh ngài, tảng đá che cửa mồ được cất bỏ. Mọi người chỉ còn thấy trong mồ có chiếc áo vẫn còn ở nguyên trạng thái như khi Mẹ mặc và tấm khăn phủ mặt. Thánh Phêrô nâng khăn áo đó lên rồi quỳ xuống tỏ lòng tôn kính; mọi người cũng lạy phục tôn kính như ngài. Vừa thâm tín rằng Mẹ Maria đã được phục sinh và lên trời, vừa thấm sâu một niềm hoan hỉ còn pha lẫn ít nhiều nuối tiếc, các ngài hát lên nhiều thánh vịnh và thánh ca tán tụng Chúa Giêsu và Mẹ Maria. Các ngài cứ nán lại phần mộ của Mẹ mãi, không sao ra về được, nên một thiên thần phải từ trời hiện xuống nói với các ngài: “Sao chư vị còn ở mãi đây? Nữ Vương của chư vị và của chúng tôi ngày nay đã ngự trên trời cả hồn xác rồi. Mẹ sẽ vĩnh viễn thống trị cùng với Chúa Giêsu trên nước trời. Mẹ sai tôi đến xác quyết với chư vị chân lý đó, khuyên chư vị dắt dìu Giáo hội, tuyên giảng Phúc âm, qui hồi các dân tộc. Mẹ ra lệnh là chư vị ai nấy phải tiếp tục nhiệm vụ mình sớm hết sức. Mẹ hiển ngự trong vinh quang, nhưng Mẹ không quên phù trợ chư vị đâu”. Những lời đó đã khích lệ các Tông đồ rất nhiều. Và trong các cuộc hành trình truyền đạo, các ngài luôn luôn nghiệm thấy mình được Mẹ bảo trợ, nhất là trong giờ tử đạo, vì lúc đó Mẹ hiện ra với từng vị một và dâng linh hồn các ngài lên Thiên Chúa. Bà Đánh kính Maria Agrêđa, khi chấm dứt bộ sách vĩ đại của bà, có viết rằng: “Có nhiều tác giả thuật lại nhiều sự kiện khác nữa về cuộc ly trần và phục sinh của Mẹ Maria. Nhưng vì Chúa không tỏ cho tôi thấy những sự kiện ấy, nên tôi không viết ở đây, mặt khác, trong khi viết toàn bộ truyện thần linh này, tôi không tìm tòi chọn lựa một tài liệu nào. Tôi chỉ có thể nói ra những gì Chúa đã dạy tôi và truyền cho tôi phải viết thôi”. |